Tại sao phải phí hoài quãng thời
gian tươi đẹp nhất của mình để vội cầm mọi thứ cảm xúc đốt vào đủ chuyện bi
quan? Tại sao chưa đi đã bỏ cuộc, chưa mệt đã buông tay?
Đừng nghĩ bỏ cuộc là xong, đừng
nghĩ phó mặc tất thảy cho số phận. Đừng nghĩ cứ để mọi chuyện tự diễn ra để rồi
chẳng làm gì cả. Đừng để chính bản thân mình, sự lười biếng và e sợ giết chết
toàn bộ hoài bão, đừng vùi mình vào sâu một góc nhỏ để rồi than vãn rằng mình
luôn cô độc.
Khi người ta còn trẻ, người ta dễ
dàng cảm thấy bản thân đang rơi vào khủng hoảng, người ta dễ dàng buông tay đầu
hàng, bỏ cuộc, người ta dễ dàng giết chết cảm xúc của chính mình, vì quá cô
đơn.
Tôi thấy có rất nhiều những người
trẻ bây giờ, đang tự tay chôn cất cho bản thân họ ngay cả trong thời điểm thanh
xuân phơi phới, ngay cả lúc cần mở rộng lòng ra yêu thương mọi người, ngay cả
lúc phải sống mà cháy hết mình như thể ngày mai sẽ chết.
Tại sao phải phí hoài quãng thời
gian tươi đẹp nhất của mình để vội cầm mọi thứ cảm xúc đốt vào đủ chuyện bi
quan? Tại sao chưa đi đã bỏ cuộc, chưa mệt đã buông tay? Tại sao lại không thể
trong khi chúng ta hẳn là vẫn đang còn rất trẻ?
Đừng bỏ cuộc, cũng đừng buông
xuôi, đừng nhốt bản thân mình trong cô đơn quá lâu, cũng đừng khiến cho chính
mình phải ôm một vết thương mà ngày ngày liếm láp nó, day dứt về nó, oán hận
nó. Bởi vì như thế là lúc bạn đang lãng phí tuổi thanh xuân của mình vào quá
khứ khi nó một đi không trở lại, sợ hãi tương lai sẽ lại tổn thương.
Vòng quay của cuộc đời sẽ rất
nhanh, chẳng mấy chốc chúng ta sẽ vượt ngưỡng 30 tuổi để trở thành những người
chín chắn, trưởng thành hơn. Rồi chúng ta sẽ đau đáu nhớ về quãng thời gian đẹp
nhất của cuộc đời mình, nhớ về những gì đã làm được, những lần vấp ngã, đứng
lên, đi tiếp, những lần đau khổ, những lần rơi nước mắt. Và mỉm cười.
Nếu quẩn quanh mãi trong bế tắc,
một ngày nào đó chúng ta sẽ nghẹt thở mà chết. Nếu không thể dũng cảm bước qua
những khủng hoảng tự tạo ra, không xác định được con đường mình muốn đi, điều
mình nhất định phải thực hiện, chính là lúc bạn đang tự tay chôn cất cho chính
mình, ở cái tuổi vốn lẽ phải làm được nhiều hơn như thế.
Bất cứ ai đều sẽ mang trong lòng
một ước muốn nào đó, có thể cao lớn, có thể chỉ bình thường, nhưng là điều
chúng ta sẽ đeo đuổi cho đến cuối cuộc đời. Mặc dù đối với một số người nó có
thể trốn thật kỹ, ẩn sâu trong lòng, để thử thách bạn một ngày nào đó phát hiện
ra. Thì cũng xin đừng vì sự muộn màng đó mà cho rằng mình không có mục đích
sống, ngơ ngác giữa cuộc đời mà tìm cách chạy trốn vào trong một cái vỏ dày để
cách ly với thế giới.
Ai bắt ép chúng ta phải sống như
là chỉ tồn tại? Ai bắt ép chúng ta đối diện với cuộc đời bằng ánh mắt dửng
dưng, trái tim do dự, lý trí hời hợt, cảm xúc chẳng còn lại là bao? Cớ sao mà
phải đọa đày bản thân mình sớm thế, để chưa hết tuổi trẻ đã phải nằm im trong
một vũng lầy mà chẳng bao giờ nghĩ cách vũng vẫy thoát ra, chỉ chấp nhận và để
lún sâu hơn vào trong đó.
Hãy thức tỉnh trước khi quá muộn.
Hãy mong muốn làm bất cứ một việc gì, kể cả vĩ đại hay tầm thường, hãy ước mơ,
hãy đâm đầu vào những con đường trơn dốc, hãy yêu như chưa từng, và hãy sống
đúng với con người thật của mình, dẫu cho mọi người có cho đó là lập dị.
Và nên nhớ là, ai cũng chỉ được
sống một lần duy nhất mà thôi…
Theo (Dear.vn)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét