Vương
quốc Anh vẫn là quốc gia duy trì quyền sở hữu viên đá quý này. (Ảnh: I.T)
Viên kim cương 105 carat Koh-i-Noor đã từng được biết đến là viên
kim cương lớn nhất trên thế giới. Koh-i-Noor được khai thác ở bang Andhra
Pradesh ở Ấn Độ cùng với một viên khác giống nó, Darya-ye Noor (nghĩa là Ánh
Sáng Biển).
Năm 1849, viên kim cương đã được dâng cho Nữ hoàng Anh Victoria
sau khi người Anh chinh phục vương quốc Punjab (thuộc Ấn Độ ngày nay) và nó đã
được gắn vào vương miện của Nữ hoàng Anh. Tuy thế, đi kèm với viên
kim cương này là một lời nguyền. Truyền thuyết nói rằng viên kim cương này đã
5.000 năm tuổi, và cũng được gọi là viên ngọc Syamantaka.
Koh-i Nur có nghĩa là “Núi ánh sáng” trong tiếng Ba Tư, nặng 186
carat (tương đương với 37,2 g) trước khi Hoàng tử Albert, chồng của Nữ hoàng
Victoria, cho thợ về gia công lại bởi ông không hài lòng với vẻ ngoài của nó,
giảm trọng lượng của nó còn 105 carat như hiện nay.
Viên kim cương đã từng thuộc về nhiều triều đại khác nhau, bao gồm
Hindu, Mughal, Turkic, Afghan, và Sikh. Viên kim cương đã qua tay nhiều người
khác nhau như là chiến lợi phẩm của các cuộc chiến.
Nó hiện đang trưng bày trong tháp London ở Anh, sau khi nó được
trao lại bởi Ranjit Singh, người sáng lập vương triều Sikh. Giá trị của
Koh-i-Noor được ước tính khoảng 100 triệu bảng Anh (gần 3.300 tỷ đồng).
(Ảnh: I.T)
Huyền thoại
Truyền thuyết kể rằng ai sở hữu Koh-i-Noor sẽ thống trị cả thế
giới. Vì vậy, trong nhiều thế kỷ các vị vua đã chiến đấu để sở hữu viên đá này.
Không chỉ Ấn Độ, mà Pakistan, Iran và Afghanistan đều tuyên bố quyền sở hữu đối
với Koh-i-Noor, và nhiều lần đòi Chính phủ Anh phải trả lại.
Lời nguyền
Lời nguyền của viên kim cương bắt nguồn từ một văn bản Hindu, và
cũng là văn tự đầu tiên xác nhận sự xuất hiện của viên kim cương vào năm 1306.
Lời nguyền nói rằng mặc dù người sở hữu có thể thống lĩnh cả thế
giới:
“Người đàn ông ấy cũng sẽ gánh tất cả những bất hạnh, và, Chỉ có Chúa hoặc đàn bà mới có thể đeo nó mà không bị trừng phạt”.
Trong suốt lịch sử của viên kim cương này, các đời chủ của nó
đều dính líu tới bạo lực, giết người, hành hình, tra tấn, và phản bội. Cho
dù bạn tin vào lời nguyền của kim cương Koh-i-Noor này hay không, thực tế đã
xảy ra cũng đủ để làm cho mọi người thận trọng.
Ngay cả gia đình Hoàng gia Anh, người rõ ràng là nhận thức được
lời nguyền, đã có biện pháp phòng ngừa sau khi trở thành chủ sở hữu của nó. Nữ
hoàng Victoria tuyên bố chỉ có vợ của người thừa kế ngai vàng của Anh mới có
thể đeo nó.
(Ảnh: I.T)
Một chút tư liệu lịch sử về những người từng sở hữu viên kim
cương
Vào năm 1526, ghi chép về viên đá lần đầu tiên được tìm thấy
trong các văn bản của nhà trị vì đế chế Mughal là Babur (Baburmama). Babur có
được viên đá khi chiến thắng Ibrahim Lodi, hậu duệ cuối cùng của vương triều
Lodi, vua trị vì Dehli, trong trận chiến Panipat lần thứ nhất.
Năm 1739, Thống soái Ba Tư là Nadir Shah đánh bại Mahamad, chinh
phục Delhi. Đây cũng là thời điểm viên kim cương được mang cái tên Koh-i-Noor.
Khi phát hiện ra lời nguyền của viên đá quý, ông trả nó về lại Ba Tư, nhưng lời
nguyền vẫn ám ảnh cho đến khi ông bị ám sát vào 8 năm sau đó.
Viên kim cương được chuyển sang cho vị thống soái kế nhiệm là
Ahmad Shah Durrani, rồi được truyền lại cho các thế hệ tiếp theo.
Vào năm 1813, viên kim cương trở về Ấn Độ, sau khi Shah Shuja
Durrani, nhà cai trị Afghanistan bị lật đổ và là hậu duệ của Ahmad Shah, chạy
trốn sự truy quét của người anh em ở Kabul.
Ông đưa nó đến Punjab rồi trao cho Maharaja Ranjit Singh (người
sáng lập vương triều Sikh), như một thỏa thuận đầu hàng đổi viên kim cương lấy
việc hỗ trợ ông đoạt lại vương triều Afghan.
(Ảnh: I.T)
Vợ của Shah Shuja Durrani là Wufa Begum miêu tả viên đá quý này
như sau:
“Nếu một người đàn ông khỏe mạnh ném 4 viên đá, một về phía Bắc,
một về phía Nam, một về phía Đông, và một về phía Tây và viên thứ năm được ném
lên không trung thì không gian được tạo nên bởi năm viên đá ấy dẫu lấp đầy vàng
cũng không giá trị bằng Koh-i-Noor”.
Giữa năm 1839 – 1843, Maharaja Ranjit Singh qua đời, để lại viên
kim cương (và ngôi báu) cho những người con trai của ông. Nhưng lời nguyền mau
chóng ứng nghiệm khi 3 người con trai lớn của ông bị sát hại, để lại đứa con 5
tuổi là Duleep Singh kế thừa vương vị. Đây cũng là vị vua cuối cùng của Ấn Độ
sở hữu viên kim cương Koh-i-Noor.
Cuối cùng vào năm 1849, người Anh giành chiến thắng trong cuộc
chiến Anglo-Sikh, họ chiếm lấy Punjab thuộc vương quốc Sikh với Hiệp ước
Lahore. Bấy giờ Duleep Singh 11 tuổi trao cả vương triều cùng viên kim cương
cho người Anh trước khi rời bỏ vương vị.
Tất cả những người đàn ông sở hữu Koh-i-Noor đều đánh mất vương
quyền hay các bất hạnh khác nhau xảy ra với họ.
Khoản 3 trong Hiệp ước ghi rằng: “Viên đá quý mang tên
Koh-i-Noor, do Maharaja Ranjit Singh nhận từ Shah Shujah Durrani, sẽ là vật đầu
hàng của Maharajah xứ Lahore dâng lên Nữ hoàng Anh.
Đến mãi năm 1852, viên đá mới được trình diện trước công chúng,
sau khi Thái tử Albert cho người cắt gọt và đánh bóng nó.
(Ảnh: Alastair Grant)
Bất chấp những tuyên bố về quyền sở hữu của bốn quốc gia Ấn Độ,
Pakistan, Afghanistan, Anh, Vương quốc Anh vẫn là quốc gia duy trì quyền sở hữu
viên đá quý này. Nhà sử học người Anh là Andrew Roberts, trước nỗ lực đòi lại
viên đá của Ấn Độ, đã phát biểu vào năm 2015:
“Những ai tham gia vào vụ tranh chấp lố bịch này nên nhận ra rằng
vương miện hoàng gia Anh là vị trí thích hợp nhất cho viên kim cương
Koh-i-Noor; Trải qua 3 thế kỷ, nước Anh đã dẫn dắt Ấn Độ trên con đường phát
triển, hiện đại hóa, đạt được những thành tựu trong nông nghiệp, hệ thống bảo
hộ, thống nhất ngôn ngữ, và cuối cùng là dân chủ hóa tiểu lục địa này”.
Về mặt lịch sử, rất khó để đưa ra phán xét chính đáng cho tất cả
những tuyên bố liên quan. Tuy nhiên xét về khía cạnh địa chất, Ấn Độ là quốc
gia hợp pháp nhất vì đó là nơi viên ngọc được khai thác.
Theo Visiontimes
Thu Phương
0 nhận xét:
Đăng nhận xét