Trên trang Reddit có một câu hỏi như sau: “Bạn tôi mới
mất. Tôi buồn quá, không biết phải làm sao?”
Có rất nhiều người phản hồi. Nhưng có một bình luận đặc biệt của
một người lớn tuổi. Phần trả lời của ông có thể thay đổi cách nghĩ của chúng ta
về cuộc sống và cái chết:
Ảnh minh họa. (Ảnh: Internet)
“Tôi già rồi. Điều đó có nghĩa là tôi đã chứng kiến nhiều người
thân thiết ra đi. Tôi đã mất những người bạn, những người bạn thân, những người
quen biết, đồng nghiệp, ông bà tôi, mẹ tôi, họ hàng, thầy giáo, học sinh, hàng
xóm và nhiều người thân thuộc khác. Tôi không có con, và tôi không thể tưởng
tượng nổi nỗi đau nếu tôi phải mất con. Nhưng sau đây là những đúc kết trải
nghiệm của tôi.
Tôi ước rằng tôi có thể nói bạn nên làm quen với việc mọi người ra
đi. Tôi chưa bao giờ làm được việc này. Tôi cũng không muốn. Tôi thường khóc
rất nhiều khi có người thân yêu ra đi, lúc nào cũng vậy. Tôi cho rằng các vết
sẹo tinh thần chính là tình yêu và mối quan hệ mà tôi dành cho người đó. Và nếu
vết sẹo sâu, thì tình yêu cũng sâu sắc. Các vết sẹo là chứng tích của cuộc
sống. Các vết sẹo là chứng tích rằng tôi có thể yêu sâu sắc, sống sâu sắc và bị
vết thương, và tôi có thể hàn gắn, tiếp tục sống và tiếp tục yêu thương. Vết
sẹo là chứng tích của cuộc sống. Vết sẹo chỉ xấu xí đối với người không nhìn
thấy nguyên nhân của nó.
Về sự đau buồn, bạn sẽ thấy nó đến như những đợt sóng. Khi con tàu
bị đắm, bạn cũng chìm xuống, với các mảnh vỡ xung quanh bạn. Mọi thứ trôi nổi
xung quanh nhắc nhở bạn về vẻ đẹp và ký ức về nó. Và tất cả điều bạn có thể làm
là cố nổi lên. Bạn vớ được một vài mảnh vỡ và bạn túm nó một lúc. Đó có thể là
những vật kỷ niệm. Có thể là ký ức ngọt ngào hoặc bức ảnh thân thiết. Có thể đó
là một người mà họ cũng đang vật lộn để nổi lên. Trong một lúc, tất cả điều bạn
có thể làm là cố nổi lên. Hãy cố mà sống.
Lúc đầu, các con sóng cao đến hàng chục mét đổ lên đầu bạn không
thương tiếc. Chúng đến liên tục và thậm chí không cho bạn có thời gian để thở.
Tất cả điều bạn có thể làm là túm chặt vào vật gì đó và nổi lên. Sau một lúc,
có thể là vài tuần, có thể là vài tháng, bạn sẽ thấy các con sóng vẫn cao hàng
chục mét nhưng chúng đến ít hơn. Khi chúng đến, chúng vẫn đổ lên đầu bạn, lôi
bạn đi, cào xé tâm can bạn. Nhưng ở khúc giữa các con sóng, bạn có thời gian để
thở, bạn có thể hoạt động. Bạn không bao giờ biết điều gì tạo ra nỗi đau buồn.
Đó có thể là một bài hát, một bức hình, một giao lộ trên đường, mùi hương quen
thuộc. Nó có thể là bất cứ điều gì… và con sóng đau buồn tràn đến, cào xé bạn.
Nhưng giữa những con sóng, bạn có thời gian cho cuộc sống.
Sau đó, tùy vào sự khác biệt của mỗi người, bạn thấy rằng con sóng
thấp dần xuống, chỉ còn cao vài mét. Và trong khi nó vẫn trào đến, chúng thưa
thớt dần. Bạn có thể nhìn thấy chúng từ xa. Vào một dịp kỷ niệm, ngày sinh
nhật, dịp Giáng sinh, kỳ nghỉ. Bạn có thể thấy chúng tràn đến, và bạn tự chuẩn
bị tinh thần để đón nhận. Và khi nó tràn qua bạn, bạn biết rằng bạn sẽ vượt qua
được. Bị ướt nhèm, miệng thổi nước phì phì, vẫn còn bấu vào vài mảnh vỡ nào đó,
nhưng bạn sẽ vượt qua.
Hãy tin một người già như tôi. Các con sóng đau buồn không bao giờ
ngừng lại, và có thể bạn không thực sự muốn chúng đến. Nhưng bạn nên biết rằng
bạn sẽ sống sót được khi chúng đến. Và các con sóng khác sẽ đến. Và bạn cũng sẽ
sống sót được. Nếu bạn may mắn, bạn sẽ có rất nhiều vết sẹo từ rất nhiều người bạn
yêu thương. Và có rất nhiều vụ đắm tàu trong cuộc sống này.
Hãy tin tưởng bạn sẽ vượt qua”.
Theo Thatericalper
Dương Lương biên dịch
0 nhận xét:
Đăng nhận xét