Dù đôi mắt không còn nhìn thấy ánh sáng nhưng
Đinh Việt Anh vẫn đằm thắm và rất tài năng. Ở tuổi 36, những thành tích, công
việc mà chị đã đạt được khiến nhiều người bình thường cũng phải ngưỡng mộ.
Nhìn Đinh Việt Anh – Uỷ viên BTV Hội Người mù Việt Nam, Trưởng ban
Công tác phụ nữ và trẻ em T.Ư hội, Tổng Biên tập Tạp chí Đời Mới, thành viên
Ban Công tác phụ nữ và trẻ em mù khu vực Châu Á - Thái Bình Dương (WBUAP), tự
tin làm việc với máy tính, khó có thể nghĩ số phận đã cướp đi ánh sáng của
người phụ nữ này hơn 30 năm qua.
Đi qua bóng tối
Cất tiếng khóc chào đời bên dòng sông Ngàn Phố (Hương Sơn, Hà
Tĩnh), cô bé Đinh Việt Anh cũng được cha mẹ ban cho đôi mắt đen tròn, long
lanh, đẹp đẽ như bao đứa trẻ khác. Nhưng đến năm lên ba, trong một trận sốt
cao, căn bệnh thoái hóa giác mạc đã làm đôi mắt chị mờ dần đi. Chị thường bảo
mẹ rằng, chị không nhìn thấy gì cả, mọi thứ cứ lóa mờ, chị thường vấp ngã,
không nhìn rõ đường. Khi nghe kết luận từ bác sĩ, Việt Anh bị hỏng hoàn toàn
một con mắt, con mắt còn lại rất yếu, mọi phản xạ về mắt của chị chỉ như một
người bình thường nhìn qua lăng kính mờ ảo mà thôi, điều này khiến bố mẹ chị
ngã quỵ. Và rồi từ đó, viện mắt trở thành địa chỉ chị thường tới.
Ít ai biết rằng, người phụ nữ khiếm thị này đang là Tổng Biên tập một tờ
tạp chí dành riêng cho người mù
Công việc của chị bận rộn như bao người làm báo khác
Là những nhà giáo nghèo, thương con, bố mẹ Việt Anh gom góp tiền,
bán cả đàn lợn để đưa con đi khắp mọi nơi chạy chữa nhưng đều không mang lại
kết quả gì. Việt Anh đã phải chấp nhận cuộc sống của mình với đôi mắt kém từ
đó. Nhìn bạn bè tới trường, cô bé chỉ biết trào nước mắt mà tủi thân. Biết con
gái ham học, mẹ Việt Anh đã xin cô giáo cho Việt Anh đến trường để được ngồi
nghe giảng. Ban ngày, Việt Anh dời bàn học đến sát cửa sổ, đêm về lại khêu to
ngọn đèn dầu thức đến khuya học bài. Có những lúc mải mê theo đuổi những con chữ,
không để ý khiến ngọn lửa đèn dầu làm cháy xém cả tóc của mình từ lúc nào không
hay. Những dòng chữ tròn trịa, nắn nót, thẳng tắp dòng kẻ của cô bé kém may mắn
đã nhiều lần được đi thi vở sạch chữ đẹp của huyện.
Tia hi vọng cuối cùng dập tắt khi con mắt còn lại của Việt Anh
hoàn toàn đóng kín. Dù đã cố gắng cứu con mắt thứ hai bằng phương án phẫu thuật
thay giác mạc nhưng được một thời gian sau, đôi mắt của Việt Anh mờ hẳn, khép
lại ước mơ đèn sách đang dang dở của cô.
Tờ tạp chí đặc biệt mà nội dung chỉ toàn... giấy trắng là công việc mà
chị hàng ngày vẫn làm
Làm báo với một người bình thường đã là điều khó chứ chưa nói đến
với một người khiếm thị
Ở nhà một thời gian, nỗi nhớ trường nhớ bạn khiến cô bé đứng ngồi
không yên, Việt Anh lại xin bố mẹ cho đi học. Không còn nhìn thấy con chữ, các
con số, bài viết cứ bị đè lên nhau, hình ảnh chồng chéo, mờ lòa, dù Việt Anh đã
cố gắng xoay dọc xoay ngang quyển vở nhưng hình ảnh vẫn không thể cải thiện.
Việt Anh bỏ hẳn cuốn vở viết, tập trung cao độ khi thầy cô giảng bài và nuốt
lấy từng chữ. Suốt những năm học phổ thông, bố mẹ là đôi mắt giúp cô đọc bài,
đọc chữ. Đáp lại những nỗ lực vượt bậc của cô gái mù nghị lực, 12 năm miệt mài
đèn sách, 12 năm vật lộn, đấu tranh với từng con chữ, vị trí đứng đầu lớp chưa
bao giờ rời khỏi tay Việt Anh. Có năm, thầy cô còn đề xuất cho cô đi thi học
sinh giỏi tỉnh nhưng vì một số lý do nên cơ hội của Việt Anh đành phải gác lại
trong sự tiếc nuối của biết bao người.
Chị vẫn nhớ như in thời gian đầu sống trong bóng tối: "Dù đã
chuẩn bị trước tâm lý nhưng mình vẫn không khỏi sốc. Cảm giác tối tm, chật chội
khiến mình hoảng sợ, hoang mang. Nhưng tất cả tâm trạng đó diễn ra nhanh thôi,
mình xác định rằng mình phải cố gắng hơn nhiều người khác để không trở thành
gánh nặng cho gia đình".
Học hết cấp 3, Việt Anh tự đăng ký hệ đại học từ xa chương trình
do trường đại học Mở Hà Nội phối hợp với Đài tiếng nói Việt Nam tổ chức. Theo
học 2 năm thì phải dừng do trường không tổ chức thi được cho học viên. Cùng
thời gian đó, những truyện ngắn, bài thơ Việt Anh đọc cho mẹ chép gửi lên các
báo Lao động Nghệ An, Tiền Phong được đăng tải, cô được nhiều người biết
đến.
Cuối năm 2007, Việt Anh biết đến hội Người mù Hương Sơn, Hà Tĩnh.
Ở đây, chị được tiếp cận với chữ nổi. Đây chính là cơ hội, là bước ngoặt để chị
cống hiến và phấn đấu mới. Với thành tích xuất sắc trong quá trình học tập, tốt
nghiệp khóa học Việt Anh được giữ lại làm giảng viên hỗ trợ cho những người
cùng cảnh ngộ. Không nguôi ước vọng được bước chân đến giảng đường đại học, lại
cất công tìm kiếm, năm 1999, chị cũng đã tìm được chỗ phù hợp để nộp hồ sơ dự
thi vào hệ tại chức khoa Quản lý xã hội của Trường Đại học Khoa học xã hội và
Nhân văn (Đại học Quốc gia Hà Nội) và đỗ với số điểm cao.
Ngày ngày, sáng lên lớp chép bài bằng chữ nổi, tối về đọc lại từng
dòng, từng chữ, ngày thi lại mang theo chiếc máy chữ cũ đến lớp, Việt Anh luôn
chăm chỉ, cần mẫn như thế suốt 4 năm học đại học. Cũng từ những buổi học như
thế, giáo án dạy vi tính cho người mù với 5 chương dựa vào chương trình đọc màn
hình hỗ trợ cho người khiếm thị đã ra đời.
Với những thành tích chị đạt được, chị bảo: “Mình muốn chứng minh,
người khiếm thị có thể làm mọi điều mà người sáng mắt làm được”.
Hạnh phúc với gia đình trọn vẹn
Hiện tại, chị Việt Anh là một người phụ nữ hoàn hảo với công việc
làm báo, với một tổ ấm đầy hạnh phúc. Chồng chị là anh Phạm Xuân Trường sinh
năm 1975 ở Thanh Mai (Thanh Oai, Hà Nội). Hiện anh là Uỷ viên BCH Hội Người mù
Việt Nam, Phó Giám đốc TTĐT- PHCNCNM, thành viên “Mạng lưới giáo viên dạy
massage y học cho người mù khu vực Châu Á - Thái Bình Dương”. Anh mắt kém từ
năm lên 10 bởi căn bệnh thoái hóa sắc tố võng mạc.
Trước đây khi gặp Việt Anh ở Trung tâm, anh cũng rất tò mò về nữ
giảng viên khiếm thị khá thông minh. Dù mắt kém nhưng anh vẫn nhìn thấy bóng
dáng của người phụ nữ miệt mài bên từng trang sách chữ braille. Hai người cùng
hoàn cảnh đã yêu nhau và nên duyên vợ chồng bên cạnh những con chữ braille như
thế. Căn phòng hơn 20 m2 trong khu tập thể ở Cầu Giấy (Hà Nội) là tổ ấm bấy lâu
nay của đôi vợ chồng và con gái 4 tuổi.
Thành quả lao động của Việt Anh và đồng nghiệp là hàng tháng xuất bản được một quyển tạp chí toàn chữ braille dành cho người khiếm thị trên cả nước. Là một lãnh đạo ở cơ quan, nhưng về nhà, chị lại trở thành một người bình dị như bao người phụ nữ khác.
Thành quả lao động của Việt Anh và đồng nghiệp là hàng tháng xuất bản được một quyển tạp chí toàn chữ braille dành cho người khiếm thị trên cả nước. Là một lãnh đạo ở cơ quan, nhưng về nhà, chị lại trở thành một người bình dị như bao người phụ nữ khác.
Căn phòng 20m2 của 3 thành viên nhà chị Việt Anh
Bên cạnh công việc, chị cũng là một người phụ nữ đảm đang, tần tảo chăm
chồng yêu con
Việt Anh cho biết, niềm hạnh phúc nhất của chị là luôn có một người
chồng tuyệt vời bên cạnh hỗ trợ chị trong cuộc sống cũng như trong công
việc
Anh Trường và chị cùng nấu cơm vào mỗi chiều tối
Căn phòng rộng chỉ khoảng 20m2 nhưng thực sự là tổ ấm hạnh phúc
của Việt Anh và gia đình
Theo Tri Thức Trẻ
0 nhận xét:
Đăng nhận xét