Đá
bị xói mòn trên các lục địa có chứa muối và theo sông chảy ra biển. Trên thực
tế, các sông nước ngọt có mang theo một hàm lượng nhất định các khoáng chất hoà
tan. Phần lớn trong số đó là muối ăn thông thường, clorua natri. Khi muối đến
biển nó có xu hướng ở lại đó và tích tụ.
Clorua natri rất dễ tan trong nước và
các đại dương thông nhau trên thế giới rất rộng lớn, vì vậy dung dịch này không
bị bão hoà và muối không bị kết tủa.
Đầu thế kỷ này, người ta nghĩ rằng tuổi
của trái đất có thể được tính bằng cách so sánh độ mặn của tất cả các dòng sông
trên thế giới với độ mặn của đại dương. Con số các nhà lý thuyết đưa ra vào
khoảng 300 triệu năm. Trên thực tế, tuổi của trái đất vào khoảng 4,5 tỷ năm.
Lý
do của sự khác biệt tương đối đơn giản. Hơi nước mặn của đại dương đi vào không
khí, bốc hơi, khô lại, bị thổi vào lục địa và lại được tái sinh trở lại các
dòng sông, bởi vậy nồng độ
muối của chúng quá cao để có thể tính được. Nếu trừ
đi được lượng muối xấp xỉ với lượng muối được tái sinh, ta có thể tiến gần đến
độ tuổi chính xác của trái đất hơn. Sự tập trung của muối trong biển có thay
đổi đôi chút từ nơi này đến nơi kia. Ví dụ, ở vùng nhiệt đới, nơi có mưa lớn và
gần cửa sông lớn, nồng độ muối thấp hơn. Nồng độ trung bình vào khoảng 3,5%,
với 3/4 trong tổng số đó dưới hình thức muối clorua natri.
H.T sưu
tầm
0 nhận xét:
Đăng nhận xét