Đó là câu chuyện có thật về một lão nông ở thị trấn Mejorada del
Campo, ngoại ô thành phố Mandrid, Tây Ban Nha. Không phải là kỹ sư đã qua trường
lớp đào tạo, cũng chẳng phải thợ xây có trình độ tay nghề, ấy thế mà Justo
Gallego Martínez đã dựng lên cả thánh đường 8.000m2 lộng lẫy như một lễ vật tỏ
lòng thành kính Chúa.
Lão nông "gàn dở" Jussto Martínez. (Ảnh:
Citynoise).
“Tuyệt
nhiên không có một bản vẽ nháp hay giấy tờ thiết kế”, Jussto bày tỏ - “Từng chi
tiết của tòa lâu đài cứ thế hiện rõ mồn một trong tâm trí tôi và dần hoàn thiện
theo thời gian, tùy cảm hứng và cơ hội”.
Dù vậy
đó vẫn chưa phải là điều bất thường duy nhất. Lão nông gàn dở này đã xây dựng
cả một hệ thống thành quách mà không cần một mẩu giấy phép từ chính quyền
Mejorada del Campo (cách thủ đô Mandrid 20 km theo đường ra sân bay Barajas).
Thậm chí, lão cũng không được nhà thờ Thiên chúa giáo gửi cho bất cứ lời động
viên hay ban phước lành nào.
Sau 8
năm khép mình trong luật lệ của tu sĩ dòng Luyện tâm, rốt cuộc Jussto Martínez
buộc phải từ đạo ngay trước lúc làm lễ nguyện thề do bệnh lao và chế độ tu hành
khắc nghiệt đã vắt kiệt sức chàng trai ốm yếu. Cuối đời, ông tu sĩ “hụt”
dồn hết tâm huyết cho món quà kính tặng Chúa, dự định sẽ truyền lại cho Giám
mục lãnh địa Alcalá de Henares sau khi qua đời.
Toàn bộ
tường và mái vòm của thánh đường gần như đã hoàn tất trên diện tích gần
1.000m2. Khoảng 8.000m2 còn lại vẫn còn đang trong quá trình xây lắp dang dở.
Nhìn một cách tổng thể, tòa lâu đài là một quần thể liên hợp các tu viện, văn
phòng, phòng ốc và thư viện. Mái vòm của thánh đường trải vút lên độ cao 40m
với đường kính 12m.
Khó ai ngờ, những xà
rầm khổng lồ bằng thép kiên cố được dựng lên dưới sự hợp sức của Justo và… 6
đứa cháu nội. Ròng rọc truyền động là dụng cụ nâng duy nhất bởi Justo không có
tiền để mua cần trục, cũng chẳng thể vay mượn được ai. Vào mùa hè còn có đôi ba
người tình nguyện đến giúp đỡ nhưng phần lớn các công việc chính đều do một tay
lão nông già nua đảm nhận, có sự trợ giúp của một phụ tá được ông trả công bằng
đồng lương hưu ít ỏi.
Chi phí xây dựng công
trình lấy từ tiền cho thuê mảnh đất canh tác rộng lớn mà Justo thừa hưởng của
tổ tiên. Ông không từ chối tiền quyên góp hỗ trợ từ các nhà hảo tâm và du khách
tham quan, tuy nhiên nguồn thu này xem ra chẳng thấm tháp.
Phần lớn
các vật liệu xây dựng đều là đồ tái sử dụng được Justo mua lại từ các công ty
xây dựng quanh vùng. Chính vì thế mà mỗi chi tiết trong thánh đường đều mang
dấu tích rất đặc trưng của việc sử dụng phế phẩm. Cột trụ còn nguyên dấu vết
của thùng dầu sử dụng để đúc khuôn, vòm cửa sổ cũng hằn lên những vết của… lốp
và bánh xe đạp được dùng làm ròng rọc.
Độ vững
chãi của công trình khỏi phải bàn, bởi Justo luôn chú trọng dùng nhiều xi-măng
hơn bình thường. Tuy nhiên công đoạn mài giũa, đánh bóng gần như chưa đả động
tới: cửa sổ hoa hồng chưa có kính, cầu thang dẫn lên cửa chính khắc khảm sơ
sài…
Cũng cần
nói thêm, thánh đường này là nơi hội ngộ của những đường nét đơn giản của kiến
trúc Roman, bởi kiến trúc Gothic so với trình độ của ông thì quá “phức tạp và
xa vời”, trong khi phong cách Baroque lại không gợi cảm hứng cho lắm.
Có vẻ
như sẽ phải mất 15, 20 năm nữa thánh đường mới thực sự hoàn thiện, hoặc chính
xác bao lâu thì ngay cả Justo cũng không biết. Ông không thích nghĩ đến tương
lai. Chừng nào còn đủ sức khỏe làm việc, chừng đó ông còn nỗ lực cống hiến hết
mình.
Thùy Vân
Theo Citynoise
Việt Báo (Theo_ Dân trí )
0 nhận xét:
Đăng nhận xét