Bàn tính là di sản văn hóa quý giá của dân tộc Trung
Hoa. Câu hỏi về nguồn gốc của bàn tính đã được đặt ra để tranh luận hơn trăm
năm vẫn chưa có kết luận thống nhất.
Bàn tính hiện đại (Ảnh: Gallery)
Từ đời nhà Thanh có
rất nhiều nhà toán học đã tiến hành nghiên cứu vấn đề này, các học giả Nhật Bản
cũng bỏ ra không ít sức lực tìm tòi và tập trung lại có 3 ý kiến chủ yếu:
Ý kiến
thức nhất của chủ trương cho rằng: Bàn tính xuất hiện vào
giữa Triều Nguyên.
|
|
|
Đến cuối Nguyên đầu
Minh đã được sử dụng phổ biến. Cảnh Chu quyển
thứ 29 trong sách "Nam thôn chuyết canh hụ"của
Tống Nghĩa đời Nguyên, dẫn câu ngạn ngữ miêu tả nô tì, đem nô tì có tư cách lâu
năm so sánh với bàn tính, tự động chọn việc tự động làm, chứng minh rằng vào
thời đó bàn tính đã hết sức phổ cập. Cuối đời Tống, đầu đời Nguyên trong
sách "Tịnh Mộc Tiên sinh văn tập" của Lưu
Nhân có 4 câu thơ lấy bàn tính làm đề:
"Bất tác ông
thương vũ
Hưu Bàng bỉnh thi ca
Chấp trù nhưng tê lộc
Thân khổ dục như hà"
Hưu Bàng bỉnh thi ca
Chấp trù nhưng tê lộc
Thân khổ dục như hà"
Đây cũng là điều chứng
minh cho bàn tính được xuất hiện vào thời Nguyên. Cho tới Triều Minh, sách "Lỗ ban mộc kinh" được viết
vào năm Vĩnh Lạc đã có quy cách, thước đo chế tạo bàn tính. Ngoài ra, người ta
thấy cũng thời này xuất hiện các quyển hướng dẫn sử dụng bàn tính như "Toán chân toán pháp" của Từ Tân Lỗ,
"Trực chỉ toán pháp thống tổng" của Trình Đại Vệ. Như vậy, ở triều
Minh bàn tính đã được ứng dụng rộng rãi.
Ý kiến
thứ 2 của Mai Khả Chiến, nhà đại số học đời Thanh cho
là bàn tính xuất hiện vào thời Nam Bắc Triều, Đông Hán. Ý kiến này căn cứ vào
nhà toán học thời Đông Hán là Từ Nhạc đã viết cuốn "Số thuật ký dị" trong đó nghi chép
lại 14 cách tính gọi là "Cách tính bàn tính". Sau
này, nhà toán học triều đại Bắc Chu đã chú giải đoạn văn này như sau: "Khắc bản là 3 phần, 2 phần trên dưới để bi lăn, phần ở
giữa để định vị tính toán. Vị trí 5 viên bi, viên bi trên khác màu với 4 viên
bị dưới mỗi viên là 1 đơn vị, 4 viên dưới cầm trịch gọi là "Không đối tứ
thời". Viên bị chạy 3 nơi gọi là "Vĩ tam tài"".
Nhưng một số học giả cho rằng, cách tính toán bằng bàn tính được mô tả trong
cuốn sách này chẳng qua cũng chỉ là một công cụ để đếm hoặc là bảng tính toán
những phép tính cộng trừ đơn giản. So với bàn tính xuất hiện sau này,
không thể là một.
Những viên bi trên bàn tính (Ảnh: Tuaw)
Từ phát hiện của những
tư liệu lịch sử mới nhất lại hình thành một ý
kiến thứ 3cho là nguồn gốc của bàn tính có từ đời Đường, phổ biến
vào đời Tống. Bởi lẽ, trong bức tranh "Thanh minh thượng
hà đồ" nổi tiếng thời Tống có vẽ một hiệu thuốc, ngay
chính giữa quầy có đặt một bàn tính. Các chuyên gia Trung - Nhật đem bức tranh
chụp lại và phóng to lên, nhận thấy rằng vật trong bức tranh là một bàn tính hiện
đại ngày nay. Năm 1921 ở Hà Bắc các nhà khảo cổ đã đào được một bàn tính bằng
gỗ tại nơi ở của người đời Tống. Tuy bị đất cát vùi lấp 800 năm nhưng nó vẫn
còn hình trống ở giữa có lỗ thủng không khác là mấy so với bàn tính bi ngày
nay. Hơn nữa, Lưu Nhân là người cuối Tống đầu Nguyên có bài thơ "Bàn tính" nói ở trên cũng miêu tả lại
sự vật thời Nguyên (hoặc nói là sự phản ánh sự vật đời Tống càng thêm chuẩn
xác).
Và trong cuốn "Tâm biên tương đối tứ ngôn", sách
học vỡ lòng thời Nguyên, bàn tính đã là nội dung dậy vỡ lòng thì rất có thể nó
đã trở thành một vật bình thường nên sự xuất hiện của nó ít nhất phải vào đời
Tống. Ngoài ra, bàn tính thời Tống nhìn từ hình thức bên ngoài đã tương đối
hoàn thiện, không còn dáng vẻ của một vật mới lạ có hình thức vụng về hoặc thô
ráp. Bên cạnh đó, thời kỳ chiến tranh loạn lạc, năm nhà mười nước, trước nhà
Tống, sự phát triển văn hóa kỹ thuật mới bị ngưng trệ, khả năng ra đời của bàn
tính vào thời đó là rất nhỏ. Đời Đường là thời kỳ hưng thịnh trong lịch sử
Trung Quốc, kinh tế văn hóa đều phát triển, người đời Đường cần có những công
cụ tính toán mới. Những que tính dã sử dụng suốt 2 nghìn năm trong thời kỳ này
đã chuyển hóa thành bàn tính. Vì vậy, các nhà toán học cho rằng sự ra đời của
bàn tính có thể vào đời Đường.
Trung Quốc là quê
hương của bàn tính. Trong thời đại sử dụng máy vi tính phổ biến ngày nay, bàn
tính cổ xưa không bị vứt bỏ mà vì ưu điểm linh hoạt chuẩn xác của nó, ở nhiều
nơi vẫn sử dụng thịnh hành. Vì vậy, thế giới vẫn xếp phát minh bàn tính là một trong 4 phát minh lớn nhất của người Trung Quốc cổ
đại. Đó cũng là một cống hiến vĩ đại của dân tộc Trung Hoa đối
với nhân loại.
H.T (Theo Nền văn minh cổ thế giới)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét